Trước tiên, hãy mơ ước lớn. Sau đó, hãy nghĩ về cách bạn có thể biến giấc mơ của mình thành hiện thực. Đừng bao giờ từ bỏ giấc mơ, ngay cả khi việc đạt được nó trở nên khó khăn. Dù bạn có bất kỳ giấc mơ nào, hãy luôn nhớ rằng bạn là một phần của xã hội và cần suy nghĩ về cách bạn có thể đóng góp cho cộng đồng.
Tôi đã trải qua những năm tháng đầu đời trong giai đoạn cao trào của Chiến tranh Việt Nam. Khi tôi 16 tuổi, chiến tranh kết thúc, nhưng hòa bình chưa đến ngay lập tức. Chúng tôi đối mặt với sự thiếu thốn trong đời sống hàng ngày cũng như trong lĩnh vực giáo dục và y tế. Tôi là một người năng động và luôn nỗ lực hết mình để học hỏi. Tôi tin rằng mình là một nhà lãnh đạo bẩm sinh, bởi tôi đã làm lớp trưởng từ lớp một cho đến năm cuối trung học. Tôi luôn mong muốn trở thành một người có đóng góp quan trọng trong xã hội và cho đất nước của mình. Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi đã nhận được học bổng quốc gia và tiếp tục học tại một trường đại học nông nghiệp.
Khi tôi thành lập trường, chúng tôi chỉ có 30 nhân viên, bao gồm các giáo viên ngôn ngữ, và 300 học sinh. Tất nhiên, tôi đã gặp phải nhiều khó khăn trong quản lý. Lúc bấy giờ, việc mời giáo viên bản ngữ tiếng Anh làm giảng viên không hề dễ dàng. Hơn nữa, mối quan hệ ngoại giao giữa Việt Nam và Hoa Kỳ lúc đó chưa tốt như ngày nay.
Đến nay, tôi tin rằng mình đã chọn đúng con đường. Từ giờ trở đi, tôi sẽ tiếp tục làm những gì tôi tin là tốt nhất. Tôi muốn tiếp tục truyền đạt cho các học sinh Việt Nam về tầm quan trọng của giáo dục ngoại ngữ trên thế giới.